Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Hướng nghiệp cho con...

    Nhân dịp đọc lại bài viết của Bạn Blog: (http://huynhtran.multiply.com/journal/item/746/746)

            Chợt nhớ ngày xưa, khi tôi vừa 16 trăng tròn. Thủa ấy chúng tôi mới lớn. Chiến tranh phá hoại Miền Bắc của Mĩ đang rất khốc liệt tại Quê tôi. Nhiều bạn đồng môn của tôi phải tạm biệt mái trường phổ thông, lên đường nhập ngũ vào Nam chiến đấu. Nhiều lá thư gửi, đã không bao giờ đến tay chúng tôi, những người bạn đồng môn của họ!



        Chiến tranh vẫn là vậy! Còn chúng tôi, lại băn khoăn chọn ngành nghề khi tốt nghiệp phổ thông! Ngày ấy trong lũ học sinh, ngờ nghệch chúng tôi, không đủ tiêu chuẩn sức khoẻ nhập ngũ, vào Nam đi chiến đấu, buồn tủi với những mơ ước chẳng đâu ra đâu!

           Ngành nghề rất rõ và lan truyền trong lũ học sinh chúng tôi: "Nhất Y, Nhì Dược, Tạm được Bách Khoa, Bỏ qua Sư phạm".

           Tôi vốn là học trò ngoan ngoãn, học khá, lại là lớp trưởng, uỷ viên Ban chấp hành Chi đoàn thanh niên, quyết định về hởi ý kiến Bố, Mẹ trước khi hạ bút vào tờ đăng kí nguyện vọng.

           Bố tôi, sau khi nghe tôi trình bầy, ông nói:
          
           - Theo Bố con nên chọn ngành Y!

           Không hỏi, không đợi tôi phản ứng, Bố tôi giải thích:

           - Trong Xã hội ta có hai nghề: Người tốt nghiệp nghề Y, ra trường được Xã hội gọi, xưng hô bằng hai từ "Bác sỹ"- Là Bác luôn con ạ! Còn nghề thứ hai là "Sư Phạm", tốt nghiệp được Xã hội tôn vinh là "Thầy, Cô"! Như vậy, Xã hội rất tôn trọng hai nghề đó!
            Nhưng trong đời người, theo Bố sức khoẻ là quan trọng nhất. Hai chị con không vào đại học Y, nay con nên chọn Ngành Y! Nhà ta có một Bác sỹ ....Riêng!

            Mẹ tôi không nói! Đêm ấy tôi hạ bút viết luôn- Hồi ấy chúng tôi được viết hai nguyện vọng- Ban tuyển sinh sẽ xét duyệt, năm ấy chúng tôi không phải thi vào Đại Học, mà chỉ xét tuyển dựa theo kết quả học, điểm thi tốt nghiệp Phổ thông và bản đăng kí nguyện vọng này:

          1. Đại học Y khoa Hà Nội;

           2. Đại học Vô tuyến điện Bách Khoa Hà Nội.

           Tôi học dự bị xa nhà một năm, đạt kết quả giỏi, được phân công theo học Ngành Y, đúng nguyện vọng thứ nhất!




            Học xa nhà, xa Bố Mẹ Gia đình những 6 năm, tôi sợ và nhờ người quen xin chuyển sang nguyện vọng thứ hai!

            May mắn, mỉm cười với tôi, sau 6 năm xa nhà theo học, rồi theo đuổi nghề Vô Tuyến Điện cho đến khi về hưu trong môi trường Quân Đội, nghiêm khắc, kỉ luật và...Xa Nhà, người thân!

           Về hưu, thêm tuổi ....rất nhanh, sức khoẻ thay đổi theo chiều đi xuống...Nghe tiếng điện thoại đổ dồn, thông báo:

           - Này Thằng....X    đang nằm trong bệnh viện K, đi thăm tối nay nhá!


           Thăm bạn đồng môn, đồng đội nằm dài trên giường bệnh, chằng chịt dây và máy móc xung quanh, chúng tôi vẫn phải cười, phải nói! Bạn tôi cũng vẫn cười tươi, vẫn đùa tếu, trả lời câu hỏi tinh nghịch của đồng môn:

           - Còn Mấu Tre, gửi ở đâu không? Vì Bạn tôi chỉ toàn con gái.

           Bạn đồng môn thân ơi! Ước gì thời gian quay ngược nhỉ, tớ sẽ học đúng Ngành Y, sẽ không xin chuyển trường nữa, biết đâu giờ giúp được Bạn nhỉ?


--> Read more..

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Trà....Quê


    Lâu quá mới gặp lại cháu, nơi Bố mẹ tôi sơ tán năm nào vì máy bay Mĩ ném bom bắn phá. Cháu pha ấm trà Quê, tuy không xa vùng Tân Cương Thái Nguyên là mấy, nhưng hương vị của thứ Trà này vẫn riêng, vẫn rất Quê, gợi cho tôi nhớ lại tuổi thơ học trò vùng đồi núi!

    .....Hồi ấy tôi còn nhỏ lắm. mới học lớp 7. Máy bay Mĩ hàng ngày mang bom đến ném xuống Thành phố của tôi, chúng tôi phải học ban đêm bằng đèn dầu, ban ngày theo Bố Mẹ đi sơ tán xa Thành phố!

       Vất vả và nguy hiểm quá, vì hàng ngày tôi và các bạn tôi phải đi qua vùng bom đạn của Mĩ, nên Bố Mẹ tôi chuyển hẳn gia đình về vùng đồi núi xa Thành phố. Sống trên quả đồi trung du, Bố tôi bắt đầu ươm cây chè Tân Cương! Nhân chuyến đi công tác, Bố tôi xin hạt chè tận Núi Guộc Tân Cương mang về ươm. Hai bố con tôi, cưa ống nứa ra thành từng đoạn ngắn, cho đất mùn trộn đều với phân chuồng hoai vào ống nứa, cẩn thận đặt hạt chè già vào trong ống. Xếp các ống nứa thành hàng lối dưới bóng râm mát của cây vải thiều. Hàng ngày tưới ẩm cho chúng mong ngày nảy mầm.

       Rồi Bố Mẹ và tôi tranh thủ chủ nhật, cuốc sới, đánh rãnh, bỏ phân. Tôi vừa đi học, vừa giúp Bố Mẹ làm vườn, sáng ra phải bẻ cành cây xanh phủ lên trên các luống đất...ngụy trang. Dân làng họ vẫn lo sợ, máy bay Mĩ nhầm tưởng là trận địa quân sự mới. Thế mà sau khi chè nẩy mầm, đã đặt ngay ngắn trên các luống đất, không còn mầu đất mới nữa, nhưng máy bay Mĩ vẫn rẹt qua vùng đồi chúng tôi, quẳng vài quả bom nổ tung tóe, may không ai bị thương.

        Đất đỏ trung du, mảnh bom rơi tứ tung phủ cả lên các luống chè non xanh. Bố mẹ tôi lại cần mẫn thu gom các mảnh bom, đạn. Chiều chiều xách nước từ cái ao cạn chân đồi tưới mát cho mầm chè xanh bé nhỏ!
        Những luống chè vẫn vươn xanh, lớn lên mặc khói bom đạn hàng ngày, mặc tiếng còi ủ báo động máy bay Mĩ xâm phạm bầu trời!

       Bố hướng dẫn tôi, lấy đất sét trộn đều với trấu, giấy bản, rơm băm và vôi xỉ đắp một cái lò sao chè to ở đầu trái nhà. Bố tôi đạp xe đạp từ lúc ông mặt trời còn đang ngủ, sang chợ thành phố để mua một cái chảo gang to đùng. Bố tôi về đến nhà cùng cái chảo, mồ hôi ướt đầm lưng áo, trong lúc tôi còn ngái ngủ. Khiêng cái chảo gang nặng ịch, nhìn Bố, thương quá, thầm căm ghét máy bay Mĩ, vì chúng mày mà Bố tôi vất vả dậy sớm, đi xa.

        Thế rồi ngày hái lứa chè đầu tiên cũng đến. Tối hôm trước Bố tôi dặn dò cách hái chè, cách sao chè và đặc biệt ngày mai dậy sớm, ăn sáng thật no, hái chè sớm, trước khi mặt trời lên cao, chè mất nước, bị héo ôi...và cũng đề phòng máy bay Mĩ ném bom bắn phá....

         Bố Mẹ tôi và tôi hái đến gần 9 giờ thì hết cả vườn chè nho nhỏ, những búp chè đầu: "Một Tôm, hai lá; Một Cá, một chìa", xanh mơm mởn, óng ánh mầu sương ban mai đầy ắp cả hai cái nong to giữa nhà.


        Nghỉ ngơi chút xíu, Bố tôi lại ra nhóm bếp lò. Tôi lễ mễ ôm củi bỏ lò, đổ nước vào chảo gang, để bố tôi rửa sạch chảo trước khi cho chè tươi vào.

        Những ngọn, búp chè gặp nhiệt độ nóng của chảo gang, tái chín, hơi nước bốc lên nghi ngút, mặt Bố tôi cũng ửng đỏ, mồ hôi ướt nhòe cặp kính lão. Tôi lấy chiếc quạt lá quạt lấy, quạt để mong cho những giọt mồ hôi kia bay đi, để cặp kính lão của Bố trở lại trong suốt...Thấy mặt tôi cũng lấm tấm mồ hôi, Bố tôi cười và nhắc tôi mang cái lia to ra để đựng chè đã tái đúng ....độ.

         Những búp chè tươi tai tái, nóng hổi được rải đều trên cái lia to đan bằng tre. Bố tôi, rồi cả mẹ tôi dùng đôi tay vò đi, vò lại, búp chè mềm mại, xoắn lại với nhau, tiết ra một thứ nước xanh rờn, chát xít....Tôi cũng thò đôi tay bé tí, để học cách vò chè, nhưng nóng quá, đành ngồi quan sát những búp chè tươi xanh mơm mởn, nay xanh tái, xoắn dẻo vào nhau dưới bàn tay chịu nóng thần kì của Bố Mẹ tôi....

          Tôi cùng Bố tôi khiêng lia chè đã vò xong đổ vào chảo gang sạch, nóng. Bố tôi đảo nhanh, đều hai chiếc đũa cả vào những ngọn chè đang xoắn vào nhau! Chúng nhảy múa, quyện xoắn vào nhau, rồi tởi bung ra, rồi lại quyện vào nhau! Nhiệt độ của chiếc chảo gang tăng lên, giảm xuống theo sự điều khiển của đôi tay Bố tôi : "....Phải biết canh chừng ngọn lửa, để đủ nhiệt, đúng lúc, cho chè không ôi, ngái vì thiếu nhiệt, không cháy, khét vì thừa nhiệt....", Bố tôi gạt mồ hôi trên trán, giải thích cho tôi hiểu. Nhìn Bố tôi thương quá, tôi quạt lia, quạt lịa mong cho những giọt mồ hôi trên Bố tôi bớt đi. Bố tôi cười và nói:

    - Thôi con ạ, đừng quạt nữa! Vừa mất nhiệt cho chảo, mặt khác Bố không ngửi được hương chè, mùi của chè, làm sao mà điều khiển chế độ nhiệt được.

           Ồ khó vậy sao! Khi sao chè, còn phải dùng mũi ngửi để kiểm tra chất lượng, hương của Trà....

           Mẹ tôi mang chiếc khăn mặt đã được nhúng ướt lạnh giếng đá ong, vắt lên đôi vai gầy của Bố, giảm bớt cái nóng từ bếp lò phả vào mặt, vào người Bố tôi.
              Mùi hương thơm của trà móc câu đã tràn đầy chảo gang, Bố tôi rút củi, gạt than hồng đều khắp đít chảo, bỏ đôi đũa cả, chỉ dùng tay không xoa đều những búp trà hình lưỡi câu. Tôi ngạc nhiên quan sát, Bố tôi giải thích:

             - Bây giờ là giai đoạn lấy hương Trà! Bố chưa thành thạo, nhưng phải thử mới biết làm con ạ!

           Những búp Trà bắt đầu phủ lên mình một mầu trăng trắng, đùng đục giống như bị mốc. Hương của Trà xung quanh chảo cũng giảm ngan ngát!

          - Được rồi con ạ! Hương của Trà đã ẩn kín trong lớp mốc trăng trắng đấy!

         Bố tôi đổ Trà ra mẹt con, tôi ước lượng khoảng gần 1,5 kg. Đúng lúc ấy tiếng còi tầu hoả về ga chuyến 13h 45 cũng tu tu lên.

          - Trà nguội, cất vào hộp đậy kín, ngày mai trà còn ngậy hương hơn cơ! Bố tôi giải thích!

    ......Lớn lên, sau bao lần tự sao chè, tôi chẳng bao giờ ý thức được búp Trà đẹp, ngon, thơm, ngầy ngậy, có hậu, ngọt giọng khi uống, đều do sự nhậy cảm không diễn tả thành lời qua đôi tay điêu luyện, qua cặp mắt dõi trông và cần phải có cái gì nữa trong ....Tâm người thợ chè....

       ...Ấm trà quê, cạn nước. Tôi chiêu thêm chút nước giếng đá ong đun sôi vào ấm, hương trà lần nữa ngào ngạt xung quanh, hương Trà....Quê đó! Tôi nhớ Bố đã đi xa, nơi Vĩnh hằng, mắt ướt, đầy Hương Trà Quê!


--> Read more..